19.2.07

LÊ TIẾN CÔNG -- MỘT THỜI THƠ

LÊ TIẾN CÔNG

MỘT THỜI THƠ



THƯ GỬI BẠN

(cho Thu Hương, Thái Nguyên)

Thư gửi bạn quê mình đă mùa đông
Băi cát bồi đám dế mèn cư trú
Màu hoa vàng suốt một mùa chưa ngủ
Phải chăng vì cơn gió lạnh về đêm

Quê mình nghèo những đứa trẻ lấm lem
Vạt áo mỏng co ro bên bậc cửa
Đêm chưa ngủ ra ngồi bên bếp lửa
Hơ bàn tay chưa đủ ấm trong lòng

Thư gửi bạn quê mình đă mùa đông
Lá thư nhỏ nối khoảng trời xa cách
Chốn thành đô lá thư làm người khách
Con tem hồng chở theo cả quê hương.

Mùa đông, 1997



TRĂNG QUÊ

trăng xa
ai kéo xuống gần
sáng soi quê mẹ
đầy sân óng vàng
đầu vườn thoảng hương ngọc lan
soi lên nỗi nhớ và ngàn ư thơ.

Hạ, 1996



MƯA QUÊ

Giọt mưa cho lá xanh cây
Mưa từ đồng nội mưa rây đến nguồn
Mưa quê thấm ướt cánh buồm
Con trăng chở cả nỗi buồn theo sông
Cau già bạn với trầu không
Đắng cay trộn lẫn mặn nồng thành đôi

Hạ, 1996



THƠ VUI CHO CÁC NGÀY TRONG NĂM

Thứ nhất là ngày sinh nhật
Ta đèo em đi ăn kem
Em và ta đều rất thật
Không như cái hồi mới quen

Rồi valentin, rồi nữa
Một thoáng mồng tám tháng ba
Em đă trở thành một nửa
Bấy giờ ta đă tặng hoa

20-10 cũng tới
20-11 đâu xa
Rồi Noel, rồi xuân mới
Làm sao có thể “bỏ qua”

Bây giờ thì ta đă có
Các ngày hành động trong năm
Đường đi dài đường đi khó
Vô tư - trăng khuyết lại rằm.

Mùa xuân, 2001



LẶNG THẦM

tặng Đông Huy, QHH.

Lặng thầm
Rồi vẫn lặng thầm
Một lời nói măi
Thành câm một lời
Một lời…
Hoá một con người
Một lời…
Cũng hoá một tôi dại khờ !
Trở về gom những vu vơ
Không yêu thì cũng… giả vờ rằng yêu
Thế là qua hết những chiều
Cầu hôn chiếc lá phiêu diêu úa vàng.
Giật mình một bóng Hoàng Lan
Hoàng hôn ru gió vắng bàn chân ai

Mùa đông, 1999



MƠ VỀ QUÊ MẸ

Có những lần mơ trở về thăm
Ngôi nhà nhỏ thân quen ngày trước
Cầu ao cũ vẫn xanh màu nước
Hoa mướp vàng cuối vụ đong đưa

Có bao điều rất khác ngày xưa
Con thăm hết vườn cây ao cá
Tìm vết xưa bên đồi sỏi đá
Mà bây giờ cây cỏ đă xanh tươi

Có ǵ trên lưng áo bạc cha tôi ?
Bởi vị mặn mồ hôi, bởi mang màu năm tháng
Ngày lại ngày chăm lo đồng áng
Dáng cha gầy, giọng nói cũng gầy hơn

Để đong đầy những bát cơm ngon
Hạt lúa đă đau nhiều công đoạn
Con biết năm nay trời lại hạn
Lúa nhà mình thu hoạch chẳng bao nhiêu

Mẹ viết thư nhắc nhỏ bao điều
Con vào đó lo mà ăn học
Nhìn dòng chữ mà con bật khóc
Nó hiện hình bóng dáng mẹ, mẹ ơi !

Mẹ ! mẹ ơi xa tít tận chân trời !
Con sống giữa phồn hoa đô thị
Nhưng có bao giờ con không nghĩ
Về miền quê có dáng mẹ tảo tần

Sinh viên nghèo tiêu gì cũng phân vân
Phố ồn ào con sống càng lặng lẽ
Có những lần mơ về bên mẹ
Muốn về thăm nhưng túi rỗng không tiền

Đă đi vào năm tháng sinh viên
Con biết sống với những gì có thể
Được sinh ra giữa đường cày gốc lúa
Nghiệp sách đèn con biết lắm gian nan

Năm tháng đầu thời sinh viên, 1998



XUÂN TÌNH

Mỗi mỗi mùa xuân một người tình
Mà sao nay vẫn một minh trơ vơ
Em đi qua để tôi chờ
Cái nhìn hôm ấy để ngờ trong tôi
Trở về chở đá nung vôi
Trồng trầu, chăn lá thế rồi hôm nay
Ai ngờ áo cưới em bay
Em đi để lại đắng cay tôi cầm
Vời vợi ánh mắt xa xăm
Cái nhìn năm cũ âm thầm vào thơ

Xuân, 2001



LỤC BÁT MÙA XUÂN

Tôi gieo lục bát vào mùa
Em yêu lục bát ngày chưa có chồng
Lạnh như nỗi nhớ mùa đông
Ta ngồi bên một khúc sông lở bồi
Cái ngày em bước qua tôi
Mắt buồn chẳng nói như hồi gặp nhau
Ta thành diệu vợi buồn đau
Tình đầu biết có nhạt màu tháng năm
Nhớ nhiều nhưng chẳng về thăm
Buông câu lục bát xa xăm một thời
Đón xuân ở giữa quê người
Vẫn là lục bát như hồi gặp nhau

Xuân, 2001



GỬI HÀ NỘI VÀ ANH

tặng anh Trọng Đạt

Anh gửi Huế chút heo may Hà Nội
Huế bây giờ chưa lạnh đâu anh
Có phải chăng Huế còn mải đợi
Áo trắng ai về dưới vòm xanh

Ừ, Hà thành không phải quê anh
Huế cổ kính với em còn xa lạ
Cũng như anh đă sống là tất cả
Hết lòng mình dẫu không phải quê hương

Sao bấy lâu anh đành lỗi hẹn ?
Để minh em lạc lõng giữa cố đô
Yêu thương ơi có bao giờ trọn vẹn
Chiều Hương giang sao gợn sóng Tây hồ !

Thu 2000



LỜI MẸ DẶN

Đi học về con đi chợ nấu cơm
No đói gì đời sinh viên là thế
Những bát cơm giữa lòng thành phố
Bao vui buồn con lại nhớ mẹ hơn

Đi học về con đi chợ nấu cơm
Nhớ mẹ dặn ăn đủ ngày ba bữa
Bàn học mùa đông đừng kê sát cửa
Lúc ra ngoài nhớ áo ấm, quàng khăn

Ngày ở nhà buổi sáng ép con ăn
Chiều trở gió mẹ cứ lo con lạnh
Con đi xa mang theo lời mẹ dặn
Mà vui buồn ấm hơi khói đồng quê.

Mùa đông 2001



NÓI VỚI EM

Em đừng tin lời tôi trong thơ
Dẫu thơ viết cho em, tặng em hay chăng nữa
Phượng rất hồng nhưng không là ngon lửa
Tuy có lần thắp lửa trong em

Phượng sẽ hết và em sẽ quên
Cả thơ tôi một thời in dấu
Cả đời hoa tím hoang bờ giậu
Viết cho em và mong được em yêu

Em đừng tin mặc thơ nói bao nhiêu
Em sẽ hiểu, ngày mai thôi em nhé
Đừng trách tôi sao anh khó hiểu thế
Bởi chính tôi còn không hiểu dược tôi.

Em đừng tin ... và chỉ có thế thôi

1999



THƠ TÌNH VUI KHOA HỌC

Trái đất nghiêng 23,5
Ta nghiêng vào nhau bao nhiêu em nhỉ ?
Lạc lối Côlômbô tìm ra châu Mỹ
Ta bàng hoàng trong văn hoá Phục hưng
Parabol cong đến vô cùng
Em – Nam châm hút anh từng hơi thở
Chất xúc tác lâu bền khó vỡ
Sẽ đợi ngày kết tủa trong nhau
Vật chất tinh thần quyết định ở nơi đâu ?
Ơi hai mặt của vấn đề cơ bản
Biết tình yêu không phải là chứng khoán
Nên vẫn cần điều luật phải không em ?

2003



TÌNH CŨ

Em đi tìm lại ngày xưa
Gặp tôi đi với nhặt thưa nỗi sầu
Ai nào có trách ai đâu
Tự dưng lại đổ cơn ngâu nhạt nhoà
Tháng ngày thương nhớ đi qua
Cho em, cho cả chúng ta hiểu mình
Em mua hoa để cắm bình
Em mua hoa gợi chuyện tình ngày xưa ?
Bây giờ cải đă thành dưa
Đò giang đă trải nắng mưa cuộc đời
Còn mang thân phận con người
Thì ta còn bị lẽ đời buộc ta
Ngày sau thoát khỏi thiên hà
Ta đi say với bài ca của ḿnh

1999



MỰC TÍM MỒNG TƠI

vở xưa
tím mực mồng tơi
mồng tơi tím
tím ngàn lời tuổi thơ
qua rồi mới đứng ngẩn ngơ
mồng tơi, mực tím…
bây giờ nhạt phai ?
bài thơ ta viết tặng ai
câu bỏ lửng
câu lại dài làm sao
thôn quê mấy nhịp cầu ao
qua bên em một lời chào …
ngày mơ !

Xuân 1997



THẦN TƯỢNG VỠ

Rồi một ngày thần tượng vỡ vì yêu
Em bối rối trong phút giây ngờ vực
Rồi em hiểu đắng cay và hạnh phúc
Phải vươn lên để tồn tại trên đời

Con thuyền trôi về phía chân trời
Trách gì gió ngút ngàn xô đẩy
Chẳng biết cho một ngày mai ấy
Thuyền về đâu và gió về đâu.

Cuộc sống vốn bắt nguồn từ bùn nâu
Và tình yêu cũng sinh sôi từ đấy
Nhưng tình yêu thì bao giờ cũng vậy
Riêng cuộc đời thay đổi biết bao nhiêu

Rồi một ngày thần tượng vỡ vì yêu
Xa xôi qúa để bây giờ thương nhớ
Kỳ vọng qúa em ghép từng mảnh vỡ
Tạo thành hình của một trái tim xuân.

12/1999



THU

Mùa thu lá nhớ lang thang
Em về hứng chút nắng vàng nhẹ tênh
Ngỡ là ngọn gió ngông nghênh
Thổi không biết mệt chênh vênh cánh diều
Thế là có một tình yêu
Khác hơn tất cả những chiều đă qua


MAI XA RỒI

Mai xa rồi sẽ chẳng gặp lại nhau
Đất trung du một lần gặp gỡ
Phút ban đầu chưa nguôi bỡ ngỡ
Mai xa rồi sẽ chẳng gặp lại nhau

Mai xa rồi tìm em nơi đâu
Thoảng nỗi nhớ trong màu hoa đỏ
Em - Thái Bình bạt ngàn hương lúa
Anh Sông Lam - Hồng Lĩnh bao mùa…

Xa nhau rồi câu hát nhặt thưa
Ta thấu hiểu điều chưa từng tới
Tiễn em đi bao lời không nói
Em đi rồi gác trọ mình anh

Thái Nguyên mùa thi, 1998



NỖI LÒNG TỰ HÁT

Và cuối cùng anh cũng phải xa em
Phố cổ kính với anh còn xa lạ
Phố đông người anh càng cô đơn quá
Không lúc nào anh không nhớ đến em

Anh một mình đối diện với bóng đêm
Gác trọ lạnh bởi hơi người cũng lạnh
Đọc lại câu thơ thấy lòng cô quạnh
Anh một lần đi với phố lang thang

Phố về đêm sáng ánh đèn vàng
Anh đi dưới hàng cây tối sẫm
Mơ tiếng guốc thấy sao lòng ngớ ngẩn
Thêm một lần trở lại với cô đơn

Nhớ về em yêu mến giận hờn
Nhớ về em buổi chia tay không nói
Anh phải ra đi chuyến tàu không đợi
Vẫy tay chào bóng nhỏ cuối chiều xa.

Phố Huế nổi tiếng trong thơ ca
Nhưng anh viết cho em với bao điều rất khác
Vì thơ anh là nỗi lòng tự hát
Hát về em và chỉ với em thôi.



TÌNH YÊU NGỌN NẾN

tặng em cây nến làm quà
đốt lên sưởi ấm…
ngày xa vô cùng
nhặt thưa…
một nỗi sầu chung
từng giọt vỡ…
từng giọt từng…
nến ơi
đốt lên để thấy con người
nghe trong hơi thở cháy lời tình yêu.



CHÚT GIẬN HỜN

một chút giận hờn vô cớ
em đi về phía cơn mưa
chẳng biết rằng ai có lỗi
có nói ra cũng hoá thừa

mỗi người đi về mỗi ngă
nghĩ rằng mình hiểu nhau hơn
con tim không là gỗ đá
làm sao chia nửa tâm hồn !

thôi thì mai này gặp lại
thấy em ta nở nụ cười
nắm tay giận hờn chi măi
đường về hai đứa chung đôi.



VIẾT THƯ VỀ CHO MẸ

viết thư về cho mẹ
Huế mưa ướt nỗi buồn
một mình trong giác trọ
nhớ quê nhà nhiều hơn

quê hương giờ xa lắc
hoa cúc có nở vàng
dân làng mình còn nhắc
người hàng xóm có sang ?

quê hương giờ rơm rạ
chất đầy sân đầy đường
mẹ cha mình vất vả
gửi con hết tiền lương

giữa đông người phố thị
sao thấy mình cô đơn
viết thư về cho mẹ
Huế mưa ướt nỗi buồn.



QUA NHÀ TRỌ CŨ

Ngang qua nhà trọ cũ
Thương phận sinh viên nghèo
Tháng năm nào trú ngụ
Một gian nhà gầy teo…

Năm thằng chung một chiếu
Nên không được nằm co
Nửa đêm mái tôn dột
Nhặt thưa ḿnh co ro

Bỗng dưng nguời ta bán
Mảnh đất ấy, gian nhà…
Mấy đứa nhìn nhau bảo
Nhà trọ! tiền đâu ra ?

Đến hôm nay trở lại
Đất cũ – nhà mới xây
Ngước nhìn mà ái ngại
Cho một thời nơi đây

Ơi tháng năm trú trọ
Thương phận sinh viên nghèo
Đến bao ngày sau nữa
Nhớ bước đường rong rêu.



LANG THANG MÙA XUÂN

Lang thang chiều nay một lối
Bước chân qua những hàng cây
Thị thành ai còn đứng đợi
Ngọc Lan hương lá vơi đầy ?

Sông xưa chiều nay vội vă
Lục bình soi xuống nỗi buồn
Gió đùa tung vài chiếc lá
Nhớ về cũng bỏ đi luôn

Bằng lăng không còn tím nữa
Áo em vẫn đẫm hoàng hôn
Ngập ngừng mùa xuân gơ cửa
Bước chân phố thị bồn chồn



XUÂN

(viết tiếp lời Trương Thị Giàu)

“Ôm vần lục bát đi hoang
Trên từng cây số dọc ngang cuộc đời
Từ xa nghe tiếng xuân cười
Lang thang trên chuyến xe đời tím xuân...”


Biết là gặp được nhau không
Phải chăng cứ độ cuối đông đă là…
Ta về đứng cuối đường xa
Đón xuân chẳng thấy xuân qua… thẫn thờ
Gom vần lục bát thành thơ
Ta đem trang trải đôi bờ buồn vui
Từ xa nghe tiếng xuân cười
Không xuân thì cũng là người mùa xuân

2001



RA ĐI MÙA ĐÔNG

(bài này do Công, Liêm, Lưỡng và thầy Hà Văn Thịnh
cùng viết trong một lần ngẫu hứng, 1999)


Rồi anh sẽ ra đi – mùa đông
Nghe gió rít sau lưng ḿnh buốt giá (Công)
Môi em run làm đời anh khác lạ (Hà Văn Thinh)
Kỷ niệm xưa còn nữa hay không? (Liêm)
Noel này anh vẫn ngóng trông (Lưỡng)
Chờ em măi chờ hoài sao chẳng thấy (Liêm)
Anh cô đơn giữa dòng đời cuộn chảy (Hà Văn Thịnh)
Gặp em rồi sao nỡ để mất em! (Lưỡng).



LÝ LẼ TRÁI TIM

Đừng buộc tôi nói lên điều lý sự
Nơi con sông đâu chỉ có sa bồi
Sự bùng cháy đâu chỉ riêng ngọn lửa
Lý trí nào thắng được trái tim tôi

Có những điều ta hiểu với nhau thôi
Cái chân thật đời thường ai cũng có
Tôi từng ước chuyện tình như hoa đỏ
Cháy hết mình mà không thể thờ ơ....

Triết lý nhiều rồi cũng lúc ngẩn ngơ
Điều hôm ấy đâu đă là sự thật
Hăy xem tôi như một tên hành khất
Hôm nay còn mà không biết ngày mai.

1999



THƠ CHO NGƯỜI

tặng Lưỡng

Khi em quay gót lạnh lùng
Là ta tuột đến tận cùng nỗi đau
Trót đời đă biết đến nhau
Tình yêu vô tội nát nhàu miền thương
Đă không chung một con đường
Thôi đành yêu lấy vết thương tim mình
Em đi về phía bình minh
Tôi về cả giỡ mỗi tình hoàng hôn.

5.2000



CÙNG ANH

Anh sẽ nhận ra tình sau những gian truân
Mới biết cuộc đời không phải là màu tím
Khi đưa tay vin một cành quả chín
Đừng tự trách mình nếu vin phải cành gai.

Họ đă chẳng giúp mình anh cũng chớ trách ai
Bởi họ cũng là CON NGƯỜI rất thật
Những hạt mưa vỡ tan vì mặt đất
Vẫn hết mình cho cây cỏ xanh tươi

Rồi một ngày anh sẽ nhận ra thôi
Anh sẽ chẳng trách tôi cứ như đùa như thật
Tấm ván ngắn bắc ngang tấm ván dài bắc dọc
Chưa bước qua cầu chưa hiểu nỗi gian truân.



CÓ KHI

Cũng có khi bó gối lặng yên
Ta bình thản giữa bạt ngàn sóng vỗ
Giữa lặng yên còn chút gì để nhớ
Cái yên lành của mười tám đôi mươi…

Cũng có khi ta thả bước rong chơi
Rồi để quên dấu chân ḿnh trên cát
Ta thầm nhớ một lời xưa em hát
“biển một bên và em một bên…”

Cũng có khi ao ước khoảng trời riêng
Một thế giới chỉ hai người chung sống
Một tình yêu không giàu sang hoa gấm
Thật thắm tình và không thể cách chia

8.2000



TÔI VÀ EM

Em cả nghĩ về hoa Tigôn
Kể chuyện tình hai người dang dở
Câu chuyện về dòng sông bồi lở
Người ra đi năm tháng chẳng quay về…

Em âm trầm tựa nhánh sông quê
Thả nỗi nhớ lục bình chiều tím
Tôi và em không lời ước hẹn
Mà sao mình vẫn đến bên nhau

Rồi mai này sẽ đi về đâu
Ai sẽ chọn tình yêu - sự nghiệp ?
Câu trả lời chỉ tình yêu mới biết…

10.10.2000



CÁNH BẰNG LĂNG

Có con đường tím hoa Bằng Lăng
Tôi đă hái tặng em ngày ấy
Nụ hoa tươi em vô tư là vậy
Cánh Bằng Lăng ơi cánh Bằng Lăng !

Mùa hạ qua rồi em hỡi biết chăng
Trên phố bao mùa mà màu hoa vẫn tím
Tôi lại về đây phải đâu là chốn hẹn
Sao vẫn chờ vẫn đợi bóng ai qua

Sao vẫn chờ vẫn đợi một màu hoa ?



CHO HÀ NỘI

tặng Được và chị Dương

Không nghĩ rằng lại gặp chị nơi đây
Hà Nội khoác trên vai chiếc ba lô con cóc
Cặp kính vô tư như “cô trò trung học”
Phút ngỡ ngàng khi nhận ra nhau

Lá thư xa như những nghịp cầu
Những vòm cong phủ mờ con đường thẳng
Này Hà Nội cớ sao giờ im lặng
Gờn gợn Tây Hồ pha lẫn sóng Hương giang...

Huế đâu buồn đến em phải đa mang
Sao thư viết những chuyện buồn đến thế
Lá Diêu Bông chỉ là trong chuyện kể
Hoàng Cầm ơi đă trót lỡ tin rồi



HỘI AN

Rõ ràng ta thấy phố rêu phong
Đến không thể bước nhanh sợ lòng mình trượt ngă
Phố Hội ơi dẫu không là tất cả
Thì vẫn là hình bóng của ngày xưa

Ơi này em em có biết răng chừ ?
Ta hỏi đó cớ sao em im lặng
(ừ nhỉ em một miền đất Quảng
ta hỏi thật nhiều em có nghe đâu) !

Em dẫn ta qua dưới mái chùa Cầu
Đi qua những con đường, những ngôi nhà bao tuổi
Những đèn lồng sáng đêm phố Hội
Được xem bài Chòi, hát Bội, nghe thơ…

Đêm đi sâu sâu đến không ngờ
Chỉ mắt phố là đường như không ngủ.

6.2001



BÊN TRƯỜNG TIỀN

Dựa lưng vào Trường Tiền
Nhìn dòng Hương trôi măi
Ai ví dòng sông xanh
Như tóc thề con gái…

Con đường thành xa ngái
Bởi lắm lúc quẩn quanh
Lang thang hoài trên phố
Hoá rêu phong tường thành

Người đi còn trở lại
Huế mình ta ngẩn ngơ
Vị cà phê đắng măi
Chẳng trách ai hững hờ.


thơ của LÊ TIẾN CÔNG
(Tạp chí Huế Xưa & Nay)


Gửi ngày & giờ: “Wed, 18 May 2005 03:00:49 - 0700 (PDT)”

Đưa lên web Giao lưu: 18-02 HB7 (2007)

Điều chỉnh hình thức trình bày trên trang web: 10 giờ 06', thứ nhất (thứ hai cũ), ngày 19-02 HB7

.